Anh đưa em về Quảng Trị
Biền biệt bao năm chưa biết quê chồng
Đã qua rồi thời cách trở đò sông
Vất vả, lo toan, cơ cầu cuộc sống.
Anh đưa em về, mùa xuân nắng ấm
Tiếng chim gù rậm rịch bờ xa
Khói chiều lên thơm hương vị quê nhà
Gây mùi nhớ anh trong thời thơ dại.
Anh đưa em tìm con ốc gạo
Giữa bãi bờ Thạch Hãn xanh tươi
Con ốc ngọt từ mồ hôi đá
Thấm lòng ai cơ cực bao đời.
Anh lại đưa em về Mai Xá
Con chắt chắt nước lợ nước ròng
Thổi hồn anh rát trưa hè nóng bỏng
Lưng chén canh mát rượi cả lòng.
Cùng em ra ngã tư Sòng
Con bún sống đời quê thầm lặng
Con bún trắng thấm bao vị mặn
Cho ai no những buổi đói lòng.
"À ơi!...
Nỏ lo bún ế chợ Sòng
Đi ra buổi chợ mặc lòng mà ăn..."
Cùng em đi chợ Do
Tìm tuổi thơ xâu bánh vòng bánh sắn
Trưa Cửa Tùng, mát lành con sứa, nuốt
Mặn mòi chi một mùi ruốc quê mình.
Anh đưa em ăn cháo "vạc giường"
Chiều Hải Lăng mưa chừng xuống thấp
Hương gạo của đồng, cá ngọt của đất
Quán tranh nghèo níu mãi một mùi hương.
"À ơi!...
Đi mô cũng nhớ cháo "vạc giường"
Đứng nghe mùi nén, ngồi thương mùi hành..."
Không quên đưa em về Phương Lang
Dĩa bánh ướt xao lòng anh tuổi nhỏ
Ngọt bùi chi mà lọn nem chợ Sãi
Nhức nhối hoài mùi vị quê hương.
Anh đưa em ngược đất Cùa
Những đồi sim cỗi cằn nắng cháy
Trái mít non ai vừa mới hái
Đủ xé lòng với hạt tiêu cay.
Anh đưa em về quê mẹ
Lưu luyến lòng vị ngọt quê hương
Dù anh đi đâu: Bốn bể, mười phương
Vẫn da diết một mùi hương Quảng Trị.
Tác giả bài viết: Tạ Nghi Lễ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét