Có một người phương Tây đến nghĩa trang và đặt hoa trước một ngôi mộ để tưởng niệm người thân đã mất. Khi nhìn sang mộ bên cạnh, ông thấy người Trung Quốc đang đặt trước ngôi mộ, ngoài những nén hương quen thuộc, người đó lại còn để bát cơm với quả trứng. Người phương Tây mỉm cười, chế giễu người Trung Quốc rằng:
· “Chừng nào thì người ở trong mộ ra ăn bát cơm ở trên ấy?”.
Người Trung Quốc điềm tĩnh trả lời:
· “Người trong mộ này sẽ ra ăn bát cơm cúng này đồng thời với người trong mộ bên ấy ra hưởng hoa của ông cắm.”
Câu chuyện muốn cho chúng ta thấy hai quan niệm khác nhau về thân phận của người đã chết. Đối với người phương Tây “chết là hết”, đem hoa đến là để tưởng niệm người đã chết. Một khái niệm không có trong các hành vi đạo đức. Còn người Trung Quốc tin rằng, khi chết con người hóa kiếp nhưng vẫn có thể hưởng cái hương hoa mà con cháu dâng cúng, hoặc là lớn thì mâm xôi con gà, bé thì bát cơm quả trứng. Cả hai khái niệm này đối với người chết đều là khiếm khuyết. Thái độ của người phương Tây giống như phái Xa-đốc là phái không tin người chết sống lại, cho nên đã nghĩ ra một câu chuyện giả tưởng về bảy anh em cùng cưới một người thiếu phụ và cuối cùng, người thiếu phụ cũng chết mà không có con nối dòng. Khi sống lại thì ai sẽ là người chồng đích thực của người vợ này? (x.Lc 20,27-33). Họ nghĩ rằng, Chúa Giêsu sẽ phải lúng túng khi phải giải quyết một vấn đề hóc búa như vậy. Nhưng thật bất ngờ, Chúa Giêsu đã trả lời với họ và cũng là hé mở cho chúng ta một mạc khải về sự sống đời sau: “Con cái đời này dựng vợ gả chồng như những người xét từ cõi chết sống lại sẽ nên như những thiên thần, họ là con cái của Thiên Chúa, con cái của sự sống lại” (Lc 20,34-36).
Quan niệm về sự sống lại là sự phục hồi thiên chức con người mà Thiên Chúa đã tạo dựng từ ban đầu. Họ là con cái của Thiên Chúa, họ là những người được hưởng sự sống đời đời. Vì vậy, thái độ của người Xa-đốc không tin vào sự sống lại; thái độ của người Trung Quốc coi việc con người hóa kiếp và vẫn còn hưởng cái hương cái hoa của người sống... Tất cả những điều đó đều là những dúm dí, méo mó. Và vì những quan niệm như vậy, cho nên cuộc sống trở nên ngõ cụt bế tắc, bóng đêm dày đặc và tuyệt vọng. Khi người ta thất vọng đi đến tuyệt vọng, nhiều người quyên sinh, còn những người còn lại thì sống theo lý tưởng là “đấu tranh để sinh tồn” và “hưởng gấp” kẻo cái chết nó đến nó phá đi tất cả. Chúa Giêsu dạy chúng ta một chân lý, chân lý đó ngược lại với tất cả những gì mà chúng ta theo dõi ở trên. Con người được nâng lên tới hàng thần thánh như Thánh vịnh nói:
“So với thần linh, Chúa không để thua là mấy
ban vinh quang danh dự làm mũ triều thiên
kiệt tác của Ngài, Ngài cho làm bá chủ
và Ngài đặt muôn vật dưới chân của con người.” (Tv 8, 6-7)
Một phẩm giá cao trọng như vậy mà con người đánh mất do tội nguyên tổ. Do đó, Đức Giêsu Kitô xuống thế làm người để mở ra ơn cứu độ, cứu con người từ tình trạng sa đọa trở lại làm con Thiên Chúa và được nâng lên hàng thần thánh. Chỉ có sự sống lại mới cho họ làm được điều đó, và vì thế ánh sáng Phục Sinh của Đức Kitô xuyên qua cõi âm u của sự chết, xuyên qua bóng đêm dày đặc của tuyệt vọng, xuyên qua tất cả những màn đen của sự dữ để trả lại cho con người Ánh Sáng, Tình Yêu và Ơn Phúc. Bởi vậy con người tin tưởng vào một sự sống cao hơn và xa hơn chứ không phải là đi xuống mồ là sự chết và là một sự hóa kiếp tầm thường. Chính vì được Chúa Giêsu dạy cho biết trước điều này nên chúng ta phải sống xứng đáng với nhân phẩm của mình ngay từ hôm nay. Con người, dẫu thân xác là bụi đất nhưng họ được tạo dựng từ hơi thở, là sự sống của chính Chúa ban cho, và vì thế, con người được gọi là hình ảnh của Thiên Chúa, được trở về với Thiên Chúa là ánh sáng bởi ánh sáng, là sự sống lại và sự sống đời đời. Cho nên những bước chân của người Kitô hữu hôm nay phải là những bước chân của người đang tiến về quê trời. Họ không phải là những người mất gốc, bởi lẽ ơn cứu độ của Chúa phục hồi lại cho họ ơn nghĩa tử làm con đối với Thiên Chúa. Như vậy, quan niệm về sự sống và sự chết không chỉ đơn giản là quan niệm của người Đông phương hay là người Tây phương mà chân lý của sự thật, của sự sống là chính Thiên Chúa dạy cho chúng ta biết chúng ta phải sống làm sao, xứng đáng với ân huệ và cội người của mình, chính vì thế, bước chân lữ hành của người Kitô hữu tiến về quê trời mỗi ngày thì cần phải có thêm hành trang cần thiết.
Chúng ta hãy tự hỏi: Người phương Tây có bông hoa trước ngôi mộ. Người Trung Quốc có bát cơm trước ngôi mộ. Dẫu rằng đó là những quan niệm, những sản phẩm của khối óc thiển cận và bất toàn của con người, nhưng họ cũng đã có một cái gì để đặt trước ngôi mộ. Còn chúng ta đã có hành trang gì để đặt trước sự thật về sự sống đời đời của chúng ta?. Đức Giêsu tuyên bố trong Tin Mừng theo thánh Luca: “Chúa là Thiên Chúa của người sống chứ không phải Thiên Chúa của kẻ chết”(Lc 20,38). Chúng ta luôn luôn quan niệm là chúng ta đang đi về cõi chết, và vì thế tất cả mọi sự đều được gói trong một gói màu đen của màu tang chế, của màu chết chóc, không để lại một ấn tượng gì, không để lại một hành trang gì. Không! Với Tin Mừng của Chúa Giêsu, chúng ta phải đặt trước sự sống đời một hành trang. Hành trang đó phải đầy đủ: Tin, Cậy, Mến. Hành trang đó phải đầy đủ những nhân đức cần thiết như đèn phải có dầu. Đừng để cho chúng ta tiến về nhà Cha với hai bàn tay trắng. Bởi lẽ, người ta quan niệm “Chết là hết!”. Nếu bông hoa kia, bát cơm kia còn nói lên được một cái gì đó đối với người đã chết, thì tại sao, chúng ta đang tiến về quê trời mà không có hành trang gì trong tay? Tại sao trong tháng Các Linh Hồn, chúng ta không giúp ích được một cái gì cho các linh hồn tương đương với một bông hoa, tương đương với một bát cơm để cứu cho các linh hồn kia khỏi đói khát chân lý, đói khát tình thương? Đó là nghĩa vụ của chúng ta.
Ngày hôm nay, hơn bao giờ hết, người Kitô hữu chúng ta xác định lại, trong Kinh Tin Kính, chúng ta đã mạnh mẽ tuyên xưng “Tôi tin xác loài người ngày sau sống lại. Tôi tin hằng sống vậy”. Đừng để niềm tin này, đừng để niềm xác tín này chỉ trong lý thuyết nhưng phải đống hành đi vào cuộc sống của chúng ta, đi vào trong thực tế của chúng ta. Và đó chính điều mà Thiên Chúa mời gọi.
Lạy Chúa Giêsu Kitô,
Xin cho chúng con xác tin vững vàng
như điều Kinh Tin Kính mà Giáo Hội đã dạy
và chúng con tuyên xưng.
Xin cho chúng con đón nhận ánh sáng Phục Sinh
chiếu rọi ngay trên cuộc sống đời này
để giúp chúng con bước đi
trong vững chắc của ân sủng và bình an.
Xin cho chúng con
có được trong hành trang lữ hành tiến về Nhà Cha,
những hành trang cần thiết của đời sống: Tin, Cậy, Mến,
của Lời Chúa và những luật yêu thương
để chúng con trở về Nhà Cha
trong an bình và ơn cứu độ đời đời.
Xin đừng để ai trong chúng con
luẩn quẩn với những suy nghĩ của đời thường
như phái Xa-đốc suy nghĩ thiển cận về việc lấy vợ lấy chồng
mà quên đi sự sống thần linh
Chúa đã dành sẵn cho chúng con trên Nước Trời.
Và xin cho chúng con được cùng với các thần thánh
trong ngày chúng con được ơn sống lại ngợi khen Chúa
và hân hoan hưởng ân phúc đời đời bên Chúa. Amen.
Lm. Phêrô Hồng Phúc
Nguồn: dunglac.org
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét