VỀ NGUỒN
Khởi hành từ giáo xứ Phanxicô, 18 đường Nguyễn Tri Phương, Huế, với sự đồng hành của cha ANTÔN DƯƠNG QUỲNH, Tổng đại diện Giáo phận Huế, là trưởng ban tổ chức chương trình “VỀ NGUỒN” từ ngày 21-23.07.2017. Tôi đọc thấy niềm vui trong ánh mắt từng người, niềm vui của ngày hội ngộ, niềm vui được trở về vùng ĐẤT MẸ thân thương, nơi chôn nhau cắt rốn, niềm vui nối kết mọi tâm hồn vì được gặp gỡ bà con gần xa, niềm vui cùng đi với nhau trong “chuyến đi lịch sử” này của dòng tộc NGUYỄN AN DU BẮC đã được diễn tả qua tác phẩm “QUÊ HƯƠNG” của nhà thơ Đỗ Trung Quân do nhạc sỹ Giáp Văn Thạch phổ nhạc:
“Quê hương mỗi người chỉ một (...) Quê hương nếu ai không nhớ, sẽ không lớn nỗi thành người.”
Trong chuyến đi này gồm có bà con đến từ Suối Nghệ, Đà Lạt, Đà Nẵng, Ninh Thuận (Phan Rang), Pleiku (Gia Lai) và Sài Gòn. Trong số đó có người phải vượt Đại tây dương để trở về thăm quê mẹ. Lý thú quá phải không các bạn. Cơ hội “vàng” ngàn năm một thưở!
“Vang vang ngoài miệng câu cười nói,
Rộn rã trên môi khúc nhạc mừng.
Bấy giờ trong dân ngoại người ta bàn tán:
Việc Chúa làm cho họ vĩ đại thay!
Việc Chúa làm cho ta ôi vĩ đại,
Ta thấy mình chan chứa một niềm vui.”
(Tv 23, 1-3)
Bà con mình thật nghiêm túc, đúng 7g sáng đoàn xe gồm 5 xe 16 chỗ chuyển bánh, xe cha Quỳnh dẫn đầu nhắm hướng Quảng Trị.
Đến An Hòa, đoàn ghé lại thăm cha GIUSE HOÀNG CẨN, niên trưởng trong gia tộc, hiện đang là cha sở giáo xứ Đốc Sơ, vì lý do sức khỏe nên ngài không thể đi với đoàn.
Từ giã Huế, men theo con đường Xuyên Việt với những đồng lúa xanh mơn mởn, với hồ sen, bông súng... Đến điểm hẹn, chúng tôi dừng lại ở Mỹ Chánh để đón cha PHÊRÔ HOÀNG MINH TUẤN, quản xứ nhà thờ Phú Xuân cùng đi. Cha Tuấn là người cùng làng, cha cho chúng tôi thưởng thức bánh bột lọc nổi tiếng của vùng này... Tiếp tục hành trình, đoàn vượt qua Hải Lăng, Hải Phú.
Chuẩn bị đến Cầu Dài và “Đại lộ kinh hoàng” (mùa hè đỏ lửa năm 1972 tại Quảng Trị). Ký ức thời chiến tranh khốc liệt của những người thuộc hàng U60-U70 trổi dậy. Lúc đó tôi tròn 19 cái xuân xanh. Tôi nhớ đến những người đã ra đi trong cuộc chiến này. Một phút thinh lặng để thắp nén hương lòng tưởng nhớ đến họ.
CẦU HIỀN LƯƠNG: Đến rồi, đến rồi! Bà con mình xuống xe đi tản bộ tham quan hai chiếc cầu (cầu cũ nằm song song với cầu mới), chụp hình kỷ niệm, giải lao... Bên kia đường là cột cờ giới tuyến với bản đồ Việt Nam, đi xa hơn một tí là quán cà phê Giới Tuyến. Đây là “địa danh lịch sử”: một dòng sông đôi bờ chia cắt nước Việt Nam thành hai miền Bắc và Nam từ hiệp định Geneve 1954. Sự chia cắt đó kéo dài 21 năm. Tôi thật sự xúc động khi đặt chân lên chiếc cầu mà từ 63 năm qua tôi chưa một lần trở lại. Hai chữ “HIỀN-LƯƠNG” như một dấu ấn in sâu vào ký ức mà tôi không thể nào quên được.
Đây là bức ảnh của một người mẹ mang tên Hiền-Lương, gia đình LuLuLaLa đang có mặt trong cuộc hành hương này.
Qua cầu Hiền Lương, xe đến CỬA TÙNG, một cơn mưa rào xối xả đổ xuống như dấu chỉ của một sự chúc lành của THIÊN CHÚA:
“Hồng ân Chúa như mưa như mưa
Rơi xuống đời con miên man miên man,
Nâng đỡ tình con trong tay trong tay
Vòng tay thương mến...”
(Bài “Bao la tình Chúa” của nhạc sỹ Giang Ân)
CỬA TÙNG quê ta là một cửa biển rất đẹp, thon thả chạy dài và nhìn ra biển mẹ Thái Bình Dương. Cửa Tùng có quán chân cầu, có hàng dừa xanh. Tôi có dịp nhìn ngắm bãi biển Cửa Tùng. Ngày xưa cha ông chúng ta đã sinh sống ở đây. Vì trời mưa không ra biển được, chúng tôi tạm dừng chân để dùng cơm trưa và ngắm Cửa Tùng dưới cơn mưa như đồng cảm với những người sống lưu lạc tha phương. Sau cơm trưa, chúng tôi đi ngược lên Loan Lý, ghé thăm ngôi mộ của bà NGHỊ (bà nội của Hoàng Ngọc Dũng), là ngôi mộ duy nhất còn sót lại ở đây. Sau đó lại quay ra biển vì trời đã tạnh mưa. Bà con xuống xe tản bộ ngắm biển Cửa Tùng.
Vì thời gian quá ít ỏi, chúng tôi lên xe để kịp giờ kính viếng ĐỨC MẸ LA VANG. La Vang yêu dấu đã bao năm xa cách con không về thăm MẸ, lạy Mẹ La Vang xin phù trì nâng đỡ đoàn con... Mẹ đứng đó dịu hiền nhìn con cái đang hướng về Mẹ.
Từ giã Mẹ, chúng tôi lên xe ghé giáo xứ Trí Bưu, nơi có đền các Thánh Tử Đạo Việt Nam, xe chạy qua Cổ thành QUẢNG TRỊ... Thời gian qua thật nhanh, đã đến lúc phải nói giờ giã biệt. Quảng Trị ơi, Quảng Trị ơi, xin giã biệt mảnh đất một thời nuôi tôi lớn, thuở ấu thơ hôm sớm cùng nhau sum vầy. Làm sao quên được đất Hải Lăng, và nhớ mãi tình xưa lưu luyến. Thạch Hãn ơi!
“Nếu một mai tôi phải xa Quảng Trị
Tôi sẽ mang theo nắm đất quê hương...
Tôi sẽ mang theo gió cát Hải Lăng...
Nhớ quê hương như gà nhớ mẹ,
Nhớ tiếng quê mình trọ trẹ thân thương
Xa Quảng Trị sao đành.”
(Bài “Quảng Trị trong tôi”, thơ: Tạ Nghi Lễ - nhạc: Xuân An)
Trở về Huế và tham quan thành phố cổ kính, nơi có nhiều đền đài vua chúa, thăm chùa THIÊN MỤ, ghé chợ ĐÔNG BA, nhà thờ chính tòa PHỦ CAM, ngắm sông HƯƠNG núi NGỰ...
Chuyến hành hương “VỀ NGUỒN” được khép lại với bữa cơm thân tình và những mục văn nghệ của bà con ở Đà Lạt (xin cho một tràng pháo tay để cổ vũ những điệu múa dễ thương gồm ba thế hệ trình diễn) và những ca khúc khác nữa (xin thêm một tràng pháo tay nữa nhé). Chúng tôi chia tay trong tâm tình biết ơn: Tạ ơn Chúa và cám ơn cha Antôn đã bỏ nhiều thời gian và công sức để tổ chức chuyến hành hương đầy ý nghĩa này.
Hẹn gặp lại, see you again.
Hẹn gặp lại, see you again.
(Có một vài chi tiết lấy trong “Gia phả NGUYỄN TỘC, AN DU BẮC”:
An Hạ, lễ Đức Maria Nữ Vương, 22.07.2017
Thanh TMCG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét