Ngày 03/05/2010, Cha Mẹ được Chúa giao phó cho một con chiên bé bỏng là An Thiên. Dù Cha Mẹ không xin Chúa, nhưng khi Chúa trao phó, Cha Mẹ và anh chị con rất hoan hỷ chờ đón con chào đời, và ngày ấy đã đến…
Cha Mẹ cũng hình dung và cảm nhận được những khó khăn thử thách mà Cha Mẹ phải đối diện, những lao tâm khổ tứ mà Cha Mẹ phải vất vả lo toan cho chiên con yêu dấu của mình. Hẳn con không biết là khi nhìn thấy con lần đầu tiên, Cha-Mẹ đã vui mừng và sung sướng như thế nào đâu. Làm sao có thể diễn tả niềm vui sướng lẫn trách nhiệm được tái cộng tác vào công trình kỳ diệu của Thiên chúa.
Cha Mẹ cảm nhận sự mệt mỏi, vất vả của mình càng tăng theo mỗi ngày con dần lớn lên. Ngôn ngữ của con bây giờ là: A,a,a…Cha-Mẹ đã phải lắng nghe và cố hiểu xem con muốn nói điều gì? Có phải con tè ướt tã? hay con ị ra tã? hay con bị đau bụng? v,v,…Cha Mẹ đã phải kiểm tra, tìm hiểu bằng con tim yêu thương không điều kiện, không giới hạn mà Chúa đã trao ban cùng lúc khi Ngài trao phó con cho Cha-Mẹ. Đó là công cụ duy nhất để Cha-Mẹ dò hiểu con, làm cho con yên giấc, làm cho con cảm thấy được bao bọc, chở che, an toàn trước mọi nguy biến. Đó là trách nhiệm, là bổn phận mà Cha Mẹ đã lãnh nhận nơi Chúa.
Hôm nay 10/6/2010, con đã được 38 ngày, cũng có nghĩa là 38 đêm Cha Mẹ mất ngủ vì con. Thường ban ngày con ngủ, chỉ thức khi tắm, đến khuya có khi 11giờ hoặc 11giờ 30, con lại cất tiếng A,a,a. Cha Mẹ bật dậy, bồng con lên ngay như để nói với con rằng: Cha Mẹ đây! Con liền nín được một lúc, rồi con lại : A,a.. Cha Mẹ phải thay đổi cách bồng ẵm, để con được thoải mái. Được một lúc cũng A,a… Hết Mẹ bồng, đến Cha ẵm, rồi lại đến Mẹ ẵm, Cha bồng. Khi thấy con đã ngủ, Cha-Mẹ mừng quá đặt con nằm xuống. Vừa nằm xuống, con như biết liền mình đã rời khỏi vòng tay của Cha Mẹ, con liền cất tiếng A,a…Thế là phải bồng bế con lên, kẻo phiền hàng xóm đang yên giấc. Và cứ như vậy, từ tầm 23 giờ30 cho đến 5giờ 30 sáng hôm sau, mới đặt con xuống được. Dẫu vô cùng mệt mỏi, Cha Mẹ cũng không cáu gắt với con, mà cương quyết chiến đấu với mỏi mệt tới cùng. Chưa hết, đến khoảng 6giờ 30 hơn phải bồng con đi tắm nắng để con khỏi bị bệnh vàng da, để cho con hấp thu vitamin D, khoảng 20 phút đến 30 phút, tuỳ theo nắng gắt hay nắng nhẹ. Đến lúc này thì chân Cha đi không vững lắm vì thiếu ngủ, nhưng Cha không có quyền vấp ngã khi đang bồng bế con trên tay. Có khi tắm nắng về, con ngủ lăn lóc đến chiều, thì Mẹ được nghỉ ngơi đôi chút, vì cứ khoảng hơn một tiếng Mẹ bồng con dậy cho bú, dù đang ngủ con vẫn bú… Cha phải lo cơm nước cho cả nhà, lo làm đồ cho khách, hai lần trong tuần đưa anh chị con đi học giáo lý và còn nhiều công việc không tên khác nữa mà Cha không thể kể hết. Có khi tắm nắng về con không chịu ngủ hay cũng chẳng chịu nằm yên chơi, mà con lại A,a…Cha Mẹ không biết con muốn gì. Lại dò xem có phải con muốn đi ra ngoài nữa phải không? Thế là bồng đi ra ngoài thử, thấy con yên lặng một hồi, rồi lim dim ngủ. Bồng con đi lòng vòng quanh khu phố gần nhà, mà đôi mắt của Cha Mẹ (có khi thì Cha, có khi thì Mẹ) thâm quầng trĩu nặng, tay chân rã rời vì nhiều đêm mất ngủ.Và đã nhiều sáng hôm sau phải như vậy. Cứ ngày lại đêm như thế đã 38 ngày trôi qua và sẽ còn như thế chưa biết đến bao giờ. Nhưng có một điều Cha Mẹ có thể khẳng định dứt khoát là dẫu bao nhiêu ngày, tháng, năm đi nữa Cha-Mẹ cũng không bỏ cuộc, không buông xuôi hay để mặc con khóc la, gào thét,…vì Tình Yêu của Chúa luôn cận kề thúc sau lưng Cha Mẹ.
Trong những đêm tĩnh lặng vừa qua, phải bồng bế làm sao cho con yên giấc, Cha chợt nhớ đến một người Cha. Vâng, cũng có một người Cha đã “bị bệnh mất ngủ” vì đàn con hơn hai năm như thế. Điều này làm Cha thấm thía và cũng thấy ấm lòng. Vậy là Cha đã hiểu tường tận thế nào là “bệnh mất ngủ” vì con chiên hay chiên con - cũng vậy thôi.
Bà nội con kể rằng: khi xưa, Cha chào đời Cha cũng khóc như con bây giờ. Quá mỏi mệt vì mất ngủ, bà nội đã cáu gắt với Cha, bà Cố nghe được liền lên tiếng. Còn Cha Mẹ bây giờ, vì khám phá ra có một Tình Yêu lấp lánh trong suốt như pha lê nên Cha Mẹ muốn truyền và chuyển giao cho con. Đó là Tình Yêu của Chúa Giêsu, vị Chủ chăn, vị Mục tử tối cao đích thực của chúng ta. Chính Tình Yêu của Chúa Giêsu đã làm cho Cha Mẹ không cáu gắt vì mất ngủ, không bỏ mặc buông xuôi mà chiến đấu cho tới cùng. Cho nên con khôn lớn không chỉ nhờ sữa Mẹ, mà còn nhờ Tình yêu của Giêsu thông qua Cha Mẹ.
Cha Mẹ nghĩ rằng cái cảm nghiệm mà Cha Mẹ đã ngang qua này, rất có ý nghĩa cho con trong tương lai. Vì thế Cha phải ghi lại ngay, vì Cha con đã có tuổi rồi. Nếu sau này con phải làm Cha như Cha-Mẹ bây giờ, thì con cũng biết đối xử với con của con như Cha-Mẹ đã hành xử với con bây giờ. Ví như, con được Chúa chọn ra và cất nhắc lên hàng Linh Mục hay Giám Mục để chăm sóc đàn chiên của Chúa, thì con phải nhớ rằng: Khi xưa Cha-Mẹ là Chủ chăn-Mục tử đầu tiên của con đã không hề cáu gắt, dù quá mỏi mệt vì mất ngủ. Dù tiếng nói của con chỉ là: A,a…Cha Mẹ đã phải cố dò hiểu, để làm cho con yên giấc. Dù chân đi không vững, vẫn cố bồng bế con đi tắm nắng, đi dạo như thế nào, thì bây giờ con cũng phải làm như vậy để dân Chúa yên lòng mà nhận ra con là dấu chỉ Tình Yêu của Chúa Giêsu đang hiện diện nơi đàn chiên, con nhé!
Gò Vấp, ngày 10/6/2010 – 4:46PM
Cha Mẹ của con – Chủ chăn-Mục tử đầu tiên của con
Thanh-Phấn
Phêrô Nguyễn Tấn Thanh
Cha Mẹ cũng hình dung và cảm nhận được những khó khăn thử thách mà Cha Mẹ phải đối diện, những lao tâm khổ tứ mà Cha Mẹ phải vất vả lo toan cho chiên con yêu dấu của mình. Hẳn con không biết là khi nhìn thấy con lần đầu tiên, Cha-Mẹ đã vui mừng và sung sướng như thế nào đâu. Làm sao có thể diễn tả niềm vui sướng lẫn trách nhiệm được tái cộng tác vào công trình kỳ diệu của Thiên chúa.
Cha Mẹ cảm nhận sự mệt mỏi, vất vả của mình càng tăng theo mỗi ngày con dần lớn lên. Ngôn ngữ của con bây giờ là: A,a,a…Cha-Mẹ đã phải lắng nghe và cố hiểu xem con muốn nói điều gì? Có phải con tè ướt tã? hay con ị ra tã? hay con bị đau bụng? v,v,…Cha Mẹ đã phải kiểm tra, tìm hiểu bằng con tim yêu thương không điều kiện, không giới hạn mà Chúa đã trao ban cùng lúc khi Ngài trao phó con cho Cha-Mẹ. Đó là công cụ duy nhất để Cha-Mẹ dò hiểu con, làm cho con yên giấc, làm cho con cảm thấy được bao bọc, chở che, an toàn trước mọi nguy biến. Đó là trách nhiệm, là bổn phận mà Cha Mẹ đã lãnh nhận nơi Chúa.
Hôm nay 10/6/2010, con đã được 38 ngày, cũng có nghĩa là 38 đêm Cha Mẹ mất ngủ vì con. Thường ban ngày con ngủ, chỉ thức khi tắm, đến khuya có khi 11giờ hoặc 11giờ 30, con lại cất tiếng A,a,a. Cha Mẹ bật dậy, bồng con lên ngay như để nói với con rằng: Cha Mẹ đây! Con liền nín được một lúc, rồi con lại : A,a.. Cha Mẹ phải thay đổi cách bồng ẵm, để con được thoải mái. Được một lúc cũng A,a… Hết Mẹ bồng, đến Cha ẵm, rồi lại đến Mẹ ẵm, Cha bồng. Khi thấy con đã ngủ, Cha-Mẹ mừng quá đặt con nằm xuống. Vừa nằm xuống, con như biết liền mình đã rời khỏi vòng tay của Cha Mẹ, con liền cất tiếng A,a…Thế là phải bồng bế con lên, kẻo phiền hàng xóm đang yên giấc. Và cứ như vậy, từ tầm 23 giờ30 cho đến 5giờ 30 sáng hôm sau, mới đặt con xuống được. Dẫu vô cùng mệt mỏi, Cha Mẹ cũng không cáu gắt với con, mà cương quyết chiến đấu với mỏi mệt tới cùng. Chưa hết, đến khoảng 6giờ 30 hơn phải bồng con đi tắm nắng để con khỏi bị bệnh vàng da, để cho con hấp thu vitamin D, khoảng 20 phút đến 30 phút, tuỳ theo nắng gắt hay nắng nhẹ. Đến lúc này thì chân Cha đi không vững lắm vì thiếu ngủ, nhưng Cha không có quyền vấp ngã khi đang bồng bế con trên tay. Có khi tắm nắng về, con ngủ lăn lóc đến chiều, thì Mẹ được nghỉ ngơi đôi chút, vì cứ khoảng hơn một tiếng Mẹ bồng con dậy cho bú, dù đang ngủ con vẫn bú… Cha phải lo cơm nước cho cả nhà, lo làm đồ cho khách, hai lần trong tuần đưa anh chị con đi học giáo lý và còn nhiều công việc không tên khác nữa mà Cha không thể kể hết. Có khi tắm nắng về con không chịu ngủ hay cũng chẳng chịu nằm yên chơi, mà con lại A,a…Cha Mẹ không biết con muốn gì. Lại dò xem có phải con muốn đi ra ngoài nữa phải không? Thế là bồng đi ra ngoài thử, thấy con yên lặng một hồi, rồi lim dim ngủ. Bồng con đi lòng vòng quanh khu phố gần nhà, mà đôi mắt của Cha Mẹ (có khi thì Cha, có khi thì Mẹ) thâm quầng trĩu nặng, tay chân rã rời vì nhiều đêm mất ngủ.Và đã nhiều sáng hôm sau phải như vậy. Cứ ngày lại đêm như thế đã 38 ngày trôi qua và sẽ còn như thế chưa biết đến bao giờ. Nhưng có một điều Cha Mẹ có thể khẳng định dứt khoát là dẫu bao nhiêu ngày, tháng, năm đi nữa Cha-Mẹ cũng không bỏ cuộc, không buông xuôi hay để mặc con khóc la, gào thét,…vì Tình Yêu của Chúa luôn cận kề thúc sau lưng Cha Mẹ.
Trong những đêm tĩnh lặng vừa qua, phải bồng bế làm sao cho con yên giấc, Cha chợt nhớ đến một người Cha. Vâng, cũng có một người Cha đã “bị bệnh mất ngủ” vì đàn con hơn hai năm như thế. Điều này làm Cha thấm thía và cũng thấy ấm lòng. Vậy là Cha đã hiểu tường tận thế nào là “bệnh mất ngủ” vì con chiên hay chiên con - cũng vậy thôi.
Bà nội con kể rằng: khi xưa, Cha chào đời Cha cũng khóc như con bây giờ. Quá mỏi mệt vì mất ngủ, bà nội đã cáu gắt với Cha, bà Cố nghe được liền lên tiếng. Còn Cha Mẹ bây giờ, vì khám phá ra có một Tình Yêu lấp lánh trong suốt như pha lê nên Cha Mẹ muốn truyền và chuyển giao cho con. Đó là Tình Yêu của Chúa Giêsu, vị Chủ chăn, vị Mục tử tối cao đích thực của chúng ta. Chính Tình Yêu của Chúa Giêsu đã làm cho Cha Mẹ không cáu gắt vì mất ngủ, không bỏ mặc buông xuôi mà chiến đấu cho tới cùng. Cho nên con khôn lớn không chỉ nhờ sữa Mẹ, mà còn nhờ Tình yêu của Giêsu thông qua Cha Mẹ.
Cha Mẹ nghĩ rằng cái cảm nghiệm mà Cha Mẹ đã ngang qua này, rất có ý nghĩa cho con trong tương lai. Vì thế Cha phải ghi lại ngay, vì Cha con đã có tuổi rồi. Nếu sau này con phải làm Cha như Cha-Mẹ bây giờ, thì con cũng biết đối xử với con của con như Cha-Mẹ đã hành xử với con bây giờ. Ví như, con được Chúa chọn ra và cất nhắc lên hàng Linh Mục hay Giám Mục để chăm sóc đàn chiên của Chúa, thì con phải nhớ rằng: Khi xưa Cha-Mẹ là Chủ chăn-Mục tử đầu tiên của con đã không hề cáu gắt, dù quá mỏi mệt vì mất ngủ. Dù tiếng nói của con chỉ là: A,a…Cha Mẹ đã phải cố dò hiểu, để làm cho con yên giấc. Dù chân đi không vững, vẫn cố bồng bế con đi tắm nắng, đi dạo như thế nào, thì bây giờ con cũng phải làm như vậy để dân Chúa yên lòng mà nhận ra con là dấu chỉ Tình Yêu của Chúa Giêsu đang hiện diện nơi đàn chiên, con nhé!
Gò Vấp, ngày 10/6/2010 – 4:46PM
Cha Mẹ của con – Chủ chăn-Mục tử đầu tiên của con
Thanh-Phấn
Phêrô Nguyễn Tấn Thanh
Nguồn: http://dunglac.org
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét