Thứ Tư, 27 tháng 4, 2011

Học sinh tự tử ngày càng nhiều, lỗi tại cái chữ?


Ngày càng có nhiều học sinh không thể chịu nổi áp lực học hành, thi cử đã bị
stress, trầm cảm, thậm chí có nhiều trường hợp đã tìm đến cái chết
như là một cách để giải thoát cho mình.

Một mùa thi cử nữa lại đang bắt đầu. Càng gần đến ngày thi, áp lực thi cử càng đè nặng lên vai các sĩ tử. Không ít học sinh đã không thể chịu nổi trước sức ép học hành, đỗ đạt mà gia đình, nhà trường và xã hội áp đặt hoặc vô tình áp đặt vào họ dẫn đến stress, trầm cảm. Thậm chí, nhiều trường hợp đã có những hành động dại dột khi không giải toả được sức ép tâm lý.


Gần đây nhất là trường hợp một nam sinh của Trường THPT Hoàng Diệu, TP. Sóc Trăng, tỉnh Sóc Trăng khi vừa rời phòng thi đã vào phòng vệ sinh cắt tay tự tử.

Em Phùng Bảo Trân phải đi cấp cứu sau khi lao từ tầng 3 xuống sân trường (Ảnh: Bee.net.vn)


Vụ việc xảy ra vào sáng 21/4 vừa qua. Khi vừa thi xong môn Toán, em T.Q.T (học sinh lớp 12A10) đã vào phòng vệ sinh của nhà trường tự cắt tay khiến máu tuôn chảy. Rất may, bạn bè em T. đã kịp thời phát hiện.



Em T. được thầy cô, bạn bè đưa đi cấp cứu ngay sau đó. Mặc dù vết cắt nằm ngay cổ tay nhưng chưa đứt mạch máu nên sau khi băng bó, em T. đã được về nhà. Hiện em T. đã đi học trở lại.



Được biết nam sinh này là con một, được gia đình rất chiều chuộng và đặt nhiều kì vọng. Theo ông Nguyễn Hữu Mệnh - Hiệu trưởng Trường THPT Hoàng Diệu, TP. Sóc Trăng Mệnh, vì đang vào mùa thi nên có khả năng học sinh này bị áp lực học tập hoặc do buồn chán chuyện tình cảm nên có hành động dạt dột như vậy.



Năm 2010, dư luận xôn xao về vụ 1 học sinh ở TP.HCM do buồn chuyện học tập đã nhảy lầu tự tử.



Vụ việc xảy ra vào khoảng 7h45’ sáng 1/4/2010, tại Trường THCS Quang Trung (quận Tân Bình, TP.HCM).



Do bài kiểm tra của em Phùng Bảo Trân (15 tuổi, học sinh lớp 9/5 Trường THCS Quang Trung) bị điểm kém nên bị giáo viên khiển trách trước lớp. Lúc đó, Trân đã khóc rồi bất ngờ chạy nhanh ra cửa lớp lao từ tầng 3 xuống sân trường.



Em Trân được đưa đi cấp cứu trong tình trạng gãy chân, tràn dịch phổi, chấn thương đầu và nhiều thương tích khác trên cơ thể.



Bà Nguyễn Thị Bích Thuận, Hiệu trưởng Trường THCS Quang Trung cho biết trên báo Dân trí rằng, có thể vì sức ép học tập mà Trân đã có hành động dại dột như vậy.



Trước đó, tại Hà Nội, cũng vì áp lực học hành mà một học sinh nam đã dại dột tìm đến cái chết.



Khoảng 10 giờ ngày 13/9/2009, người nhà phát hiện cháu Trần Đức Anh (sinh năm 1995, ở tổ 25, phường Vĩnh Hưng, quận Hoàng Mai, Hà Nội) chết trong tư thế treo cổ.



Nguyên nhân cái chết của cháu Anh được xác định là do bị sức ép của gia đình trong học tập nên cháu Anh đã mắc bệnh trầm cảm rồi dẫn đến hành động đáng tiếc như trên.



Thu Hòa (Tổng hợp)

Thứ Hai, 25 tháng 4, 2011

Thông Điệp Phục Sinh Urbi et Orbi 2011 của ĐTC Bênêđictô XVI

"In resurrectione tua, Christe, coeli et terra laetentur!


“Lạy Đức Kitô, trong sự phục sinh của Người, trời đất hãy vui mừng! "(Phụng Vụ Các Giờ Kinh).



Anh chị em ở Rôma và trên toàn thế giới thân mến,



Buổi sáng Phục Sinh mang lại cho chúng ta một tin cũ nhưng luôn là tin mới: Đức Kitô đã sống lại! Dư âm của biến cố này, đã được phát ra từ Giêrusalem hai mươi thế kỷ trước, vẫn tiếp tục vang vọng trong Hội Thánh, trong tận đáy lòng những ai sống đức tin sống động của Đức Maria, Mẹ Chúa Giêsu, đức tin của bà Maria Mađalêna và những phụ nữ khác, những người đầu tiên phát hiện ra Ngôi mộ trống, và đức tin của thánh Phêrô cùng các Tông Đồ khác.



Cho đến thời đại của chúng ta - ngay cả trong những ngày của kỹ thuật truyền thông tiên tiến này - đức tin của các Kitô hữu vẫn dựa trên cùng một tin ấy, trên chứng từ của những anh chị em đã trước tiên thấy tảng đá đã được lăn ra từ ngôi mộ trống và sau đó các sứ giả thần bí là những vị đã làm chứng rằng Chúa Giêsu, Đấng Chịu Đóng Đanh, đã sống lại. Và sau đó là chính Chúa Giêsu, Chúa và Thầy, sống động và hữu hình, đã hiện ra với bà Maria Mađalêna, với hai môn đệ trên đường Emmau, và sau cùng với tất cả mười một vị đang tụ tập trong Nhà Tiệc Ly (x. Mc 16:9-14).



Sự sống lại của Đức Kitô không phải là kết quả của suy đoán hoặc kinh nghiệm thần bí: đó là một biến cố, dù siêu vượt lịch sử, nhưng lại xảy ra ở một thời điểm chính xác trong lịch sử và để lại trên lịch sử một dấu ấn không thể xóa nhòa được. Ánh sáng làm lóa mắt các lính canh ngôi mộ của Chúa Giêsu đã vượt thời gian và không gian. Nó là một thứ ánh sáng khác, ánh sáng của Thiên Chúa, ánh sáng đã xua tan bóng tối sự chết và đã mang lại cho thế giới sự huy hoàng của Thiên Chúa, sự rạng ngời của chân lý và Thiện Hảo.



Cũng giống như tia nắng mặt trời mùa xuân làm cho các chồi non nẩy mầm và ló rạng trên cành cây, thì ánh quang chiếu ra từ sự phục sinh của Đức Kitô cũng ban sức mạnh và ý nghĩa cho mọi hy vọng, ước muốn, kỳ vọng và kế hoạch của con người. Do đó hôm nay toàn thể vũ trụ vui mừng, theo kịp mùa xuân của nhân loại, làm cho bài thánh thi ngợi khen thầm lặng của tạo vật được nói thành lời. Bài Alleluia Phục Sinh, vang dội trong Hội Thánh trong khi đang lữ hành trên thế gian, nói lên sự mừng vui thầm lặng của vũ trụ và trên hết sự khao khát của tất cả của linh hồn mọi người chân thành mở ra với Thiên Chúa, tạ ơn Ngài về sự Chân Thiện Mỹ vô tận của Ngài.



"Lạy Đức Kitô, trong sự phục sinh của Người, trời đất hãy vui mừng". Trong lời triệu tập để ca ngợi, được phát sinh từ lòng Hội Thánh hôm nay, các "Các Tầng Trời" đáp lại trọn vẹn: các đạo binh thiên thần, các thánh và các linh hồn được chúc phúc cùng hợp một lời trong bài ca vui mừng của chúng ta. Trên trời tất cả đều bình an và vui mừng. Nhưng than ôi, ở dưới đất thì không phải như thế! Ở đây, trong thế giới của chúng ta, bài Alleluia Phục Sinh vẫn còn tương phản với những tiếng khóc than phát sinh từ rất nhiều hoàn cảnh đau thương: thiếu thốn, đói khát, bệnh tật, chiến tranh, bạo lực. Nhưng chính vì điều đó mà Đức Kitô đã chết và sống lại! Người đã chết vì tội lỗi, kể cả tội lỗi của chúng ta hôm nay, Người đã sống lại vì ơn cứu độ của lịch sử, kể cả lịch sử của chúng ta. Vì vậy, thông điệp của tôi hôm nay có ý dành cho tất cả mọi người, và, như một lời tuyên bố ngôn sứ, nó được đặc biệt dành cho những dân tộc và cộng đồng đang trải qua một thời gian đau khổ, mà Đức Kitô Phục Sinh có thể mở ra cho họ con đường tự do, công lý và hòa bình.



Xin cho Vùng Đất đầu tiên đã được tràn ngập ánh sáng của Đấng Phục Sinh được hân hoan. Nguyện xin cho ánh quang của Đức Kitô chiếu soi đến các dân tộc Trung Đông, để ánh sáng của hòa bình và nhân phẩm có thể thắng vượt bóng tối của phân hóa, hận thù và bạo lực. Trong cuộc xung đột hiện nay ở Libya, chớ gì ngoại giao và đối thoại thay chỗ cho vũ lực, và những người đang chịu đau khổ vì hậu quả của cuộc xung đột có thể nhận được viện trợ nhân đạo. Trong các nước Bắc Phi và Trung Đông, xin cho tất cả các công dân, đặc biệt là giới trẻ, làm việc để mưu cầu công ích và để xây dựng một xã hội mà trong đó nghèo đói bị đánh bại và mỗi sự lựa chọn chính trị được cảm hứng từ việc tôn trọng con người. Nguyện xin cho sự trợ giúp được đến từ mọi phía với những người đang chạy trốn xung đột và cho những người tị nạn từ nhiều nước Phi Châu, là những người đã phải rời bỏ tất cả những gì thân thương đối với họ; chớ gì những người có lòng tốt sẽ mở rộng tâm hồn của mình ra để chào đón họ, để những nhu cầu khẩn cấp của quá nhiều anh chị em được đáp trả bằng một sự đáp ứng có phối hợp trong một tinh thần đoàn kết; và xin cho những lời an ủi và biết ơn của chúng ta có thể đến được với tất cả những ai đang có những nỗ lực đại lượng như thế,cùng tạo thành một chứng từ gương mẫu trong vấn đề này.



Xin cho việc chung sống hoà bình được khôi phục giữa các dân tộc của Ivory Coast, nơi có một nhu cầu khẩn thiết trong việc bước đi trên con đường hòa giải và tha thứ, để chữa lành những vết thương bị cắt sâu do bạo lực gần đây gây ra. Xin cho Nhật Bản tìm thấy sự an ủi và hy vọng khi nó phải đương đầu với những hậu quả nghiêm trọng của trận động đất gần đây, cùng các nước khác trong những tháng gần đây đã bị thử thách bởi các thiên tai là những điều đã gieo vãi đau thương và sầu khổ.



Xin cho trời trái đất vui mừng trước việc làm chứng của những người đang bị chống đối và thậm chí còn bị ngược đãi vì niềm tin vào Đức Chúa Giêsu Kitô. Chớ gì việc công bố sự phục sinh chiến thắng của Người củng cố lòng can đảm và tin tưởng của họ.



Anh chị em thân mến! Đức Kitô phục sinh đang hành trình phía trước chúng ta hướng về phía trời mới đất mới (x. Rev 21:01), trong đó tất cả chúng ta chung cuộc sẽ được sống như một gia đình, như con cái của cùng một Chúa Cha. Người ở với chúng ta cho đến tận thế. Chúng ta đi sau Người, trong thế giới bị thương này, và cùng hát Alleluia. Trong lòng chúng ta có niềm vui và nỗi buồn, trên khuôn mặt chúng ta có những nụ cười và nước mắt. Đó là thực tại trần thế của chúng ta. Nhưng Đức Kitô đã sống lại, Người vẫn còn sống và Người đồng hành với chúng ta. Vì lý do này, chúng ta hát và chúng ta bước đi, trung thành thi hành nhiệm vụ của chúng ta trong thế giới này với đôi mắt hướng về Thiên Đàng.



Chúc anh chị em một lễ Phục Sinh Hạnh Phúc.



Phaolô Phạm Xuân Khôi chuyển ngữ

Trong http://giaoly.org/vn


Thứ Tư, 13 tháng 4, 2011

Một học sinh lớp 1 viết đơn xin ly dị


Cập nhật lúc 13/04/2011 02:50:08 PM (GMT+7)
Nhận điện thoại của cô giáo chủ nhiệm lớp 1D, trường tiểu học Đ.N, Hà Nội, anh N vội phóng xe đến trường. Anh N không tin nổi đơn xin ly dị do con trai mình viết.

Đơn ly dị của cậu học sinh giỏi
Đơn xin ly dị được cậu bé 6 tuổi trình bày chỉn chu đến mức giật mình. Dòng chữ “Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam/Độc lập tự do hạnh phúc” được cậu bé 6 tuổi viết ngay ngắn chếch phía trên góc phải tờ giấy và viết in hoa dòng chữ ĐƠN XIN LY DỊ.
Trong đơn cậu học sinh Đ.H, viết: “Hôm nay ngày... tháng... năm... Do tôi không còn tình cảm gì với bạn G là bạn gái của tôi trong lớp, tôi chuyển sang thích bạn M. Vì thế, tôi làm đơn xin ly dị với bạn G chính thức từ ngày hôm nay. Bạn G không được phép nắm tay tôi nữa. Ký tên Đ.H”.
Cô giáo cho biết, trong tiết học Đ.H không tập trung nghe giảng mà lúi húi viết. Tuy nhiên, thấy cậu học sinh giỏi không gây mất trật tự nên cô giảng bài cho xong. Cuối giờ, cô bắt Đ.H đưa tờ giấy cậu viết trong giờ học. Nhìn tờ đơn, cô vội vàng gọi điện cho bố Đ.H. Trong tâm trạng khó tả, anh N không biết phải giải thích thế nào với cô giáo. Đưa con về nhà, anh xé nát tờ giấy và phát cho cậu con mấy cái vào mông. Thằng bé Đ.H không khóc mà cũng nhất định không chịu xin lỗi bố.
Đợi cơn giận của anh N qua đi, tôi cùng anh hỏi chuyện Đ.H. Cậu bé cho biết, nếu cậu thích bạn gái nào thì hay nhìn, hay chơi với bạn gái đó. Thỉnh thoảng, cậu thường thơm trộm vào má bạn gái. Khi hỏi về lá đơn, Đ.H lý giải: “Khi cháu thích bạn ấy, cháu nói với bạn. Vậy khi không còn thích nữa, cháu phải viết đơn ly dị rõ ràng chứ, trên phim người ta làm như thế mà. Nếu cháu không làm như vậy, bạn ấy cứ bám theo cháu, cháu không thể chơi với bạn gái khác được ạ”.
Đ.H là con trai duy nhất của anh chị N. Bố mẹ Đ.H là công nhân của 2 Cty khác nhau và làm việc theo ca. Do bố mẹ thường về muộn nên sau giờ học, Đ.H thường ở nhà một mình và thỏa thích xem tivi đến 20 giờ mỗi tối. Đó là khoảng thời gian Đ.H được tự do bởi bất cứ ngày nghỉ nào, anh N đều cho con theo học thêm các lớp tiếng Anh, toán và luyện chữ đẹp.
Đ.H là học sinh giỏi thường đứng nhất, nhì lớp. Sau sự cố lá đơn, bố mẹ Đ.H chú ý đến con nhiều hơn và lắng nghe chuyện trường lớp, bạn bè của cậu. Chuyện đã xảy ra hai năm trước, còn năm học này, Đ.H được chọn đội tuyển của lớp 3 tham dự cuộc thi Hoa Trạng nguyên cấp trường. Cuộc thi dành cho học sinh giỏi toàn diện toán và tiếng Việt.
Cô bé lớp 2 gửi tối hậu thư
Mới đây, anh N.V.H post lá thư được anh đặt tít “Binh và Bốp” của cô con gái 7 tuổi tên Bầu lên facebook. Ngay lập tức, cư dân mạng gửi phản hồi và bàn tán xôn xao về ngôn ngữ trong thư.
Tối hậu thư của cô học sinh lớp 2.
“Gửi thằng điên lớp 3A1
Mày làm tao cười vỡ bụng: mắt cận lòi như hột táo, đầu trọc lóc, da đen như người châu Phi, ha ha. Tiện đây tao nói luôn: Tao không phải người bình thường đâu, tao là học sinh trường THDL (Tiểu học dân lập – PV)... Liệu thần hồn, thằng điên kia.
Mày là anh họ của Đạt, đúng không?
Tao gọi anh tao thì sẽ “binh và bốp”.
Trong bài viết “Em Tu Ti của tôi”, Bầu viết: “Em gái của tôi tên là Tu Ti (Tu ti nghĩa là tu cái ti, hiểu chửa?). Lúc em bé mới chào đời, sinh buổi tối lại là tuổi Hổ, mà tôi lại là tuổi Dê, nên tôi sợ... sau này em bắt nạt tôi thì chết! Bây giờ, em đã hai tháng rồi, có cái trò mút tay, giống tôi ngày xưa, 3 tuổi mới chịu ngừng. Tôi mà che miệng để nó đỡ mút tay thì nó liếm luôn tay tôi, thật không chịu nổi”.
Sở dĩ bé Bầu viết lá thư và định gửi cho một thằng điên lớp 3A1 là bởi cậu học sinh này hay trêu ghẹo, lúc thì giật tóc, lúc vỗ vào vai, vào lưng, khi thì hét toáng vào tai cô bé và đám bạn của cô. Bố mẹ và cô giáo thường dạy, là con gái không nên gây gổ, to tiếng với mọi người nên sau nhiều lần ấm ức, bé Bầu chọn cách viết thư.
Anh H cho biết, trong gia đình, Bầu (sinh năm 2003) là chị cả, dưới Bầu còn có em gái 8 tháng tuổi. Sau khi trút hết sự bực tức về thằng điên như chê bai về hình dáng, Bầu thỏa thích cười hài lòng. Để dọa cậu học sinh trên mình một lớp, Bầu bịa ra chuyện có anh trai và nhắc nhở, nếu tiếp tục trêu sẽ có lệnh trừng phạt mang tên “binh và bốp”.
Theo cách hiểu của Bầu, binh tức là gõ vào đầu, còn bốp là tát vào mặt. Mặc dù bực tức thế nhưng Bầu không gửi thư cho thằng điên mà giữ trong ngăn cặp. Đọc xong lá thư của con, anh H tìm gặp thằng điên lớp 3 và giảng hòa xích mích giữa bọn trẻ.
Theo nhận xét của cô giáo chủ nhiệm, Bầu là một trong những học sinh đứng đầu lớp và học giỏi tất cả các môn, đặc biệt môn tiếng Việt. Anh H cho biết thêm, Bầu rất thích đọc sách, ham ghi chép, viết thư cho bạn bè. Anh H sưu tầm được một số bài viết của Bầu lúc bé học lớp 1.
Anh H cho biết, từ ngày đọc được tối hậu thư của con gái, anh chị quan tâm đến con nhiều hơn và khích lệ sở trường của con. Bạn bè anh đọc văn của bé, cùng chung nhận xét: ngôn ngữ phong phú và tư duy mạch lạc.
(Theo Tiền phong)

Thứ Ba, 12 tháng 4, 2011

Tiếng Thét Không Lời



Từ: | Ðược tạo: 10-04-2011
Quý vị biết đấy, ít nhiều chính bản thân tôi đã có kinh nghiệm về vấn đề này. Chính tôi từng là một trong những người sáng lập ra cái Liên Đoàn Quốc Gia Hành Động Cho Quyền Phá Thai năm 1969 và tôi từng là giám đốc Trung tâm phá thai lớn nhất thế giới tây phương trong thời gian khoảng hai năm".


"Kể từ khi ngành khoa học nghiên cứu phôi thai ra đời, chúng ta mới có thể nghiên cứu phôi thai người. Và tất cả các công trình nghiên cứu này đều kết luận không chút nghi ngờ rằng đứa trẻ chưa sinh là một con người không khác gì bất kỳ ai trong chúng ta, và con người ấy là một phần toàn vẹn của cộng đồng nhân loại".



"Ngày nay hủy diệt sự sống con người không phải là phương án giải quyết căn nguyên các vấn đề xã hội. Tôi tin rằng chấp nhận một giải pháp dã man như vậy là thừa nhận sự bần cùng hóa về khoa học và đạo đức. Cách nào đó tôi không thể tin rằng những người Mỹ từng đưa người lên mặt trăng lại không thể nghĩ ra được một giải pháp tốt hơn cái loại giải pháp man rợ này hay sao. Tôi thiết nghĩ tất cả chúng ta giờ đây phải nỗ lực hết sức mình cho một giải pháp tốt hơn, một giải pháp thấm nhuần tình yêu thương và lòng trắc ẩn, và trên hết giải pháp ấy trước tiên phải nhìn nhận và ưu tiên cho sự sống con người. Tất cả chúng ta, hãy vì sự sống nhân loại, ngay giờ đây, hãy dừng ngay tội ác giết người này!"
(bác sĩ Bernard Nathanson)



TIẾNG THÉT KHÔNG LỜI
Tôi nghe tiếng thét không lời
Chết lặng...khắp mặt đất...
Chết lặng...muôn triệu thai nhi
Giữa nơi an toàn nhất
Cung lòng mẹ...!
Pháp luật cho phép...
"Lương y, từ mẫu" thông đồng chủ mưu...
Người thân ruồng rẫy...đồng tiền bưng mắt bịt tai
Hỡi người! Còn là người hay quái vật...?
....
Tôi ơi, lẽ nào vô cảm...vô tâm...sợ sệt...?
Không vô cảm...không vô tâm...không sợ chết
Sao thờ ơ im lặng...?!
...
Máu muôn người vô tội
Chảy vọt từ cung lòng mẹ
Tràn lan khắp địa cầu...
Thấu trời cao
Hồn tôi ơi! Này đây Thiên Chúa sẽ nổi giận trừng phạt
Máu người vô tội đã thấu tai Ta.
Con ngươi đâu? Cháu ngươi đâu? Em ngươi đâu? Những con chiên bé nhỏ của Ta đâu? Sao ngươi giết con? Giết cháu? Giết em? Sao ngươi im lặng trước tiếng thét gào chết lặng?
Lên tiếng hay không lên tiếng?
....
Tiếng thét không lời
Chết lặng...khắp mặt đất.
Chừng nào tôi còn câm lặng...
Chừng nào nhân loại còn câm lặng...
Đồng lõa văn minh hủy diệt
Ôi văn minh sự chết!
Ôi sự câm lặng khủng khiếp...Câm lặng của sự chết!
Câm lặng là sống nhưng đã chết!
....
Tiếng thét không lời...!
Chết lặng...khắp mặt đất.

Đình Chẩn, Rm, 07.04.2011

Thứ Hai, 11 tháng 4, 2011

Bào thai 4 tháng tuổi đã biết cười


Chủ Nhật, 10 tháng 4, 2011

Cô Gái Sống Sót Sau Khi Bị Phá Thai




Gianna Jessen, cô gái sống sót sau phá thai tuyên bố:
Nhân danh những quyền của người phụ nữ, người ta tước đoạt quyền sống của tôi.

Phụ đề tiếng Việt: Đình Chẩn

Thứ Sáu, 8 tháng 4, 2011

Thời Điểm Chữa Bệnh Nghiện Sex

THỜI ĐIỂM CHỮA BỆNH NGHIỆN SEX
Nhà thương tâm bệnh DePaul ở New Orleans bảo trợ một cuộc hội thảo do bác sĩ Patrick Carnes điều khiển, về đề tài: Lành Mạnh Tính Dục và Tinh Thần.
Bác sĩ Carnes nói ngay: Đây không phải là cuộc hội thảo về tính dục, mà về nỗi khổ của tình dục. Người bị tình dục ám ảnh thì khổ sở lắm. Bao nhiêu dấu hiệu cho thấy cơn nghiện đang hành hạ nhiều người. Có người khi lên cơn thì phải lẩn lút mò tìm những hộp đêm một cách tội nghiệp, đầy mặc cảm. Có người phải mất rất nhiều giờ và tốn phí nhiều tiền cho điện thoại khiêu dâm hay đi vào đường dây gợi dục qua mạng lưới, hoặc nổi cơn thành những hành động liều lĩnh hơn nữa bất kể hậu quả ra sao!
KHI CƠN NGHIỆN HÀNH KHỔ
Khoa tâm lý đã chứng minh rằng quá mê tình dục cũng là một loại nghiện, giống như nghiện rượu, nghiện xì ke, nghiện cờ bạc. Cơn nghiện này nuốt tươi cả một đời người, và nhiều khi đến chỗ tàn phá khủng khiếp. Nó tạo ra một sức mạnh đè bẹp ý chí, không dễ dàng tự ý từ bỏ được, trừ một số trường hợp đặc biệt!
Bác sĩ Carnes đã viết cuốn sách đầu tiên về bệnh nghiện tình dục vào năm 1993. Ông cho biết có nhiều lý do dẫn tới bệnh nghiện này. Có thể vì tuổi nhỏ bị mặc cảm hất hủi lẻ loi, mất tự tin, có thể vì những dồn nén, những thiếu hụt trong đời, nhưng thật sự là bị phim ảnh, báo chí gợi dục ám ảnh thái quá. Vì thế mà cần phải chữa trị. Bác sĩ Carnes hiện là giám đốc điều trị bệnh lệch lạc tính dục tại trung tâm The Meadows ở Wickenburg, bang Arizona, và thiết lập tại nhiều nơi. Theo Tổ Chức Toàn Quốc về những vấn đề nghiện tình dục, thì có khoảng từ 6 đến 8% người Mỹ bị bệnh mê dâm này, nghĩa là vào khoảng từ 16 đến 20 triệu người.
Bài báo do Siona LaFrance bình luận trong The Times-Picayune ở New Orleans còn đặt câu hỏi về Bill Clinton với cái thói kiếm chác qua nhiều vụ tai tiếng, có phải rằng ông ta cũng bị thứ bệnh này hành hạ đến suýt mất chức tổng thống không? Vì một trong những tiêu chuẩn để biết rằng có thể bị thứ bệnh này, là cứ tiếp diễn cái trò kiếm chác dù biết hậu quả của nó. Họ không còn đủ sức từ bỏ nữa.
PHƯƠNG PHÁP CHỮA NGHIỆN
Hiện nay phương pháp tâm lý thực nghiệm của chương trình chữa nghiện rượu AA (Alcoholics Anonymous) đang được áp dụng rất hiệu quả vào các loại nghiện khác như nghiện ăn thái quá, nghiện cờ bạc, nghiện tình dục v.v. Phương pháp này gồm 12 bước.
- Bước 1: công nhận sức mình không tự chừa bỏ được.
- Bước 2: tin vào một Quyền Năng lớn hơn từ trên có thể làm cho mình hồi phục. Đối với người tin đạo Chúa thì niềm tin này thật rõ rệt.
- Bước 3: quyết định trao phó ý chí và đời mình cho Đấng Quyền Năng dẫn dắt.
- Bước 4: quyết tìm một lối sống mới.
- Bước 5: công nhận với Chúa, với chính mình và người khác về những sai trái đã gây ra.
- Bước 6: Sẵn sàng mở rộng để Chúa giải thoát cất bỏ.
- Bước 7: Khiêm nhường xin Chúa tháo gỡ.
- Bước 8: Kể ra những người mình đã làm tổn hại, và muốn đền bù lại.
- Bước 9: Đền bù trực tiếp những người mình đã làm tổn hại, trừ trường hợp làm thế có thể gây tổn hại khác.
- Bước 10: Tiếp tục tìm ra một lối sống mới.
- Bước 11: Tìm phương cách cầu nguyện để luôn tiếp xúc được với Chúa, nhận ra ý Chúa cho đời mình và xin ơn sức mạnh để thể hiện.
- Bước 12: Nhiệt thành chuyển Tin Vui có thể chữa bệnh nghiện này cho những người khác.
TIN VUI GỬI NGƯỜI MUỐN VƯỢT
Hậu quả của những loại bệnh nghiện thật khủng khiếp, ai cũng thấy. Tình trạng nhiều gia đình bị tan vỡ cũng do bệnh nghiện này. Bị ám ảnh cũng giống như bị quỉ ám. Không phải chỉ có nghiện rượu, cờ bạc, tình dục, xì kè... mà còn nhiều hình thức khác nữa. Truyền thống đạo Chúa gọi là "bẩy mối tội đầu", tức là bẩy thứ bệnh, bẩy loại quỉ nằm sẵn trong máu, "từ khi mới sinh", đôi khi do di truyền từ dòng họ nữa. Bẩy tội gốc đó là: kiêu ngạo, hà tiện, mê dâm, hờn giận, mê ăn uống, ghen ghét, làm biếng. Nét văn hóa Việt cũng nói tới ba loại quỉ hoành hành là ngư tinh dưới nước, mộc tinh trên rừng và hồ tinh trong làng mạc. Lạc Long Quân phải cần ơn trên mới trừ khử được. Đạo Phật thì tóm gọn ba tà lực hành hạ con người là tham sân si, không phải chỉ ở khắp trên rừng dưới biển hay nơi phố chợ, mà ngay trong tận cái tâm của mình.
Mê tiền bạc vật chất quá không ngờ cũng là một thứ bệnh nghiện. Mê danh quá cũng là bệnh nghiện. Bệnh ươn lười chiều dưỡng thân xác cũng là một loại nghiện. Hiện tượng quỉ ám không chỉ là chuyện đời xưa, mà có thể cũng đang gây nhức nhối trong mạch máu nhiều người, khiến không sao mà cưỡng lại và vượt thoát ra khỏi được! Tà lực quả thực đang tunh hoành dưới dạng thức mới, ám ếm như bùa mê làm mất hoàn toàn tự chủ, đúng là một lực đen tối chế ngự, che lấp lương tâm, làm mù lý trí và ý chí.
Tuần này chỉ cho cách chữa được bệnh nghiện, vượt thoát được tình trạng khổ sở. Câu truyện Chúa Giêsu chữa một thanh niên bị mù từ khi mới sinh chính là câu truyện bị ám của mỗi người, không còn biết đường nào mà bước tới nữa. Và phương pháp chữa bệnh của Chúa cũng chính là điều mà khoa tâm lý thực nghiệm đã khám phá ra nơi 12 bước của chương trình chữa nghiện rượu.
Người mù không tự làm mắt sáng ra được, nhưng nhờ vào niềm tin phó thác vào Đấng Toàn Năng là chính Nguồn Sáng mà được chữa khỏi. Sau khi nghe lời Chúa Giêsu đi tới suối Si-lô-e mà rửa, người thanh niên đã được sáng mắt.
Để cho người thanh niên có dịp biểu lộ niềm tin, Chúa Giêsu đã hỏi: "Anh có tin vào Con Thiên Chúa không?". Anh ta trả lời: "Thưa Ngài, xin bảo cho tôi hay vị ấy là ai, để tôi tin vào Người." Đức Giêsu nói: "Anh đang thấy vị ấy trước mắt; vị ấy đương nói chuyện với anh.". Anh ta liền nói: "Lạy Thầy, tôi tin," nói rồi anh phục xuống lạy Người. (Gioan 9:35-38).
Quả thực anh mù đã tin cậy vào quyền năng của Chúa Giêsu, tìm về nguồn nước ân sủng Lòng Thương Xót của Chúa mà được chữa lành, mà được giải thoát.
PHÚT TỊNH TÂM
Đôi khi một chấn động mạnh cũng là yếu tố then chốt cho một khúc quặt. Như một câu chuyện thật của một người trẻ bỗng từ bỏ được vòng tỏa xì ke. Anh và đám đàn em đã quá đi sâu vào con đường bệ rạc, cho đến một thời gian làm ăn đổ bể tùm lum, xuống dốc cùng độ, khiến anh phải bắt đầu suy nghĩ. Một buổi sáng sớm, anh thức dậy thì thấy một cảnh tượng hèn hạ: mấy đứa đàn em đang lom khom quì xuống liếm những bụi thuốc rơi rớt. Tự nhiên anh thấy rùng mình kinh tởm, sao đời mình lại có thể xuống dốc tới độ này, chắc chắn hèn hơn một con vật rồi. Bỗng anh nôn ọe ngay tại chỗ. Và đó là giây phút anh bừng tỉnh, trở về làm lại cuộc sống.
Trong mạch máu mình cũng có thể đang bị một thứ bệnh nghiện mê nào đó chế ngự, ám ảnh, cứ sai khiến bắt phải miệt mài tìm kiếm thêm mà không bao giờ thỏa. Như vậy là mình đang tự nộp mình làm nô lệ cho những mệnh lệnh đòi hỏi không cùng, tự đầy ải cuộc sống mình, làm mất đi nét tự do thanh thản.
Lúc này, mình cũng muốn dành một phút giây tĩnh lặng để cho Chúa hồi phục sức khỏe tinh thần, dám đối diện với hiện trạng bị một cơn mê nào đó ám ảnh.
Bao lâu mình tưởng có thể dùng sức lực tài trí riêng của mình để vượt thoát thì lại càng sa lầy. Vậy giờ đây mình dám bắt đầu bằng ba bước đầu của tiến trình chữa nghiện:
- Bước 1: công nhận sức mình không tự chừa bỏ được.
- Bước 2: tin vào một Quyền Năng lớn hơn từ trên có thể làm cho mình hồi phục. Đối với người tin đạo Chúa thì niềm tin này thật rõ rệt.
- Bước 3: quyết định trao phó ý chí và đời mình cho Đấng Quyền Năng dẫn dắt.
Và cũng chính là phút giây cần vươn lên tìm ra lối thực hiện toàn mãn như thi hào Rabindranath Tagore trong Lời Dâng (Gitanjali #31)
- Tù nhân ơi, nói cho tôi biết, ai đã xích anh thế này?
- Chủ tôi đấy chứ còn ai. Những tưởng có thể hơn người trên thế gian tiền của cùng quyền thế, nên tôi đã nhặt thu đem vào kho riêng tiền bạc phải nộp đức Vua. Khi buồn ngủ, tôi lên giường dành cho chủ nằm nghỉ; và lúc thức dậy, tôi thấy mình là tù nhân trong chính kho riêng.
- Tù nhân ơi, vậy kể cho tôi hay, ai đã chế xích này bền chắc thế?
- Chính tôi chứ còn ai đã rèn xích này vô cùng cẩn thận. Những tưởng sức mạnh vô song mình có sẽ giam cầm thế giới để riêng mình thanh thản, tự do. Cứ thế ngày đêm hì hục tôi nung tôi đốt, hăm hở, nện rèn chế tạo xích này. Rồi khi công việc xong xuôi, mắt xích hoàn hảo, chắc bền ai ngờ chính xích mình làm ra đã cùm mình lại.
Lm. Trần Cao Tường
(từ tác phẩm Khúc Sáo Ân Tình, Thời Điểm xuất bản)